Con dâu từ chối cưu mang chúng tôi vì không được chia tài sản
Con trai thường tỏ thái độ oán trách và ganh tị với chị gái do chị được cha mẹ cho nhiều hơn.
Tôi đã về hưu, có chồng và hai người con, một gái và một trai. Gia đình tôi trong mắt mọi người có thể nói là hoàn hảo. Chúng tôi có nhà cửa đàng hoàng, đất đai để dành, hai con học hành giỏi giang. Lúc trước con trai tôi rất ngoan, thương và nghe lời mẹ, gia đình yên ấm, nhưng từ khi có vợ, con trai đã thay đổi hoàn toàn.
Nói sơ qua, vợ chồng tôi về hưu được mười năm, giờ đã già, chân tay nhức mỏi, cơ thể hay đau yếu. Cả hai đều có lương hưu khoảng 15 triệu đồng và tiền cho thuê nhà khoảng bảy triệu đồng mỗi tháng. Tuy nhiên do nợ nần cờ bạc, khoản lương hưu của chồng tôi dành để trả nợ, mỗi tháng vợ chồng già chỉ còn khoảng 15 triệu đồng để chi tiêu. Tôi sống ở thành phố nhỏ, số tiền đó chỉ vừa đủ để trang trải, tuy không dư dả nhưng cũng không thiếu thốn. Được cô con gái hiếu thảo, đỡ đần nhiều nên cuộc sống tạm ổn.
Thú thực trong lòng tôi thương con gái nhiều hơn, xuất phát từ cha mẹ tôi sinh đủ trai và gái nhưng cuối đời chỉ có tôi và các chị em gái lo, các anh của tôi không quan tâm cha mẹ nhiều. Lúc con gái lấy chồng, khi đó tôi có điều kiện tốt nên lo nhà cửa, xe hơi và cơ sở kinh doanh cho con đủ đầy. Căn nhà tôi cho con bây giờ có giá trị cao, khoảng 25-30 tỷ đồng. Con gái sinh ba cháu, do sinh gần nhau nên có rước cha mẹ chồng lên chăm giùm con nhỏ. Nói chung cuộc sống của con gái tôi dư dả, không phải lo lắng gì nhiều, con cũng có hiếu và quan tâm cha mẹ.
Lúc trước khá giả là vậy, nhưng chồng tôi cờ bạc hết lần này tới lần khác, vì còn tình nghĩa vợ chồng và vì sĩ diện mặt mũi do vợ chồng tôi đều có địa vị nên bao nhiêu của để dành của tôi lần lượt bán hết để trả nợ. Lúc con trai cưới vợ, chồng tôi không cho gì. Mối quan hệ giữa chúng tôi và con lạnh nhạt từ đó. Con trai thường tỏ thái độ oán trách và ganh tị với chị gái do chị được cha mẹ cho nhiều hơn. Tôi có nói với con giờ hoàn cảnh gia đình xuống dốc, con phải chấp nhận nhưng con có vẻ rất hậm hực và không quan tâm lời tôi nói.
Con lấy vợ và về ở bên vợ, từ đó con thay đổi nhiều, rất nghe lời vợ. Con dâu tôi rất thâm, ngoài mặt thì cười nói nhưng không vừa ý là tỏ thái độ ra mặt. Tôi biết vậy nên hạn chế gặp mặt con dâu. Ngoài những khi tụ họp gia đình, tôi ít khi can thiệp đến cuộc sống của vợ chồng các con. Đợt rồi, con trai với con dâu mua nhà ra ở riêng nhưng không cho vợ chồng tôi biết. Con vào ở gần nửa năm, chúng tôi mới biết, con cũng không mời chúng tôi đến mừng tân gia.
Giờ chồng tôi lại báo nợ do cờ bạc. Nếu trả nợ, tôi phải bán hết nhà đang ở và căn cho thuê. Tôi chỉ còn lại hai tài sản này nên rất đau lòng nếu phải bán đi, nhưng nếu không bán, chồng tôi có thể phải đi tù khi tuổi đã 70. Tôi dự định bán hết, còn dư khoảng vài trăm triệu dưỡng già rồi lên ở với con gái. Với số lương hưu và tiền tiết kiệm đó, tôi chỉ ở chung chứ không phụ thuộc gì. Con gái cũng thương mẹ nên sống sẽ vui vẻ hơn. Tuy nhiên con gái còn có cha mẹ chồng, nếu sống chung với cha mẹ chồng và cả vợ chồng chúng tôi, sẽ khá bất tiện và gánh nặng cho con.
Tôi thăm dò ý kiến con trai xem có thể qua ở với vợ chồng con trai không. Con trai bảo con dâu nói rằng lúc trước vợ chồng tôi hứa cho con cái nhà đang cho thuê nhưng mãi không thấy, giờ vợ chồng con không lấy nữa. Từ khi lấy về cũng chưa nhờ vả được gì nên lúc trước tôi lo cho con gái nhiều, giờ phải ở với con gái chứ con dâu quyết không sống chung. Con trai rất khó xử, tôi hiểu tuy có lúc oán trách cha mẹ nhưng bản chất con vẫn là đứa ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Giờ tôi có nên khuyên con về thuyết phục vợ không hay ở với con gái? Nghĩ tới con gái phải chăm lo cho bốn người già cùng lúc, tôi lại không đành lòng.